Dao động quỷ dị từ giường sắt lan ra, rất nhanh đã bao phủ khắp ngóc ngách phòng bệnh.
Chu Hải Dương chạy được nửa đường, đang báo tin với nhân viên hỗ trợ ở bên ngoài thì dưới chân đạp hụt, từ trên cầu thang lăn lông lốc xuống dưới, vẫn không nhúc nhích.
Anh em Lưu Chí đang ở dưới sân sắp xếp lều vải ngã xuống trên lều, hai sinh viên kết bạn lang thang trong bệnh viện cũng ngất xỉu trên đường, về phần cặp tình nhân đang ôm lấy nhau lén lút tình tứ cũng mất đi ý thức.
Bóng tối dày đậm bao trọn lấy bệnh viện tâm thần này, ở trong bóng đêm, không thể nhìn thấy được nữa.
Nhân viên hỗ trợ nhận được điện thoại của Chu Hải Dương, nghe thấy âm thanh báo bận ở đầu dây bên kia thì mờ mịt gãi gãi đầu, không biết là ai gọi điện thoại tới, tựa hồ đã quên đi một người tên là Chu Hải Dương.
Sau đó, bóng tối dần tản đi, bệnh viện tâm thần vẫn duy trì dáng vẻ như cũ.
Nhưng người ở bên trong thì đã biến mất cả rồi.
...
Ôn Văn mở mắt ra, sau lưng lạnh lẽo, hơn nữa cảm giác cứng ngắc nằm rất khó chịu, rõ ràng anh vẫn còn nằm trên cái giường sắt đó.
Đệt, phát hiện mình vẫn còn đang ở trên tầng bốn, thế nhưng nơi này rất khác với trước kia.
Tất cả đều biến thành màu đỏ sậm như máu bẩn vậy, mặt tường đầy vết rạn, nơi này giống như đã trải qua năm tháng hủy hoại dài lâu rồi vậy.
"Mình ngủ một giấc bao lâu rồi vậy?"
Ôn Văn đi tới trước cửa sổ, phát hiện không phải thứ mình nhìn thấy thay đổi, mà là ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào phòng có màu đỏ sậm!
Mấy khung cửa sổ đã rách nát tả tơi, chỉ còn lại vài mảnh kính bể ở quanh rìa, Ôn Văn thò đầu ra ngoài, nhìn một cái thì há to miệng.
"Mẹ ôi, mình xuyên thời không à?"
Chỉ thấy trên bầu trời đêm là một mặt trăng máu to lớn, đường kính thoạt nhìn phải lớn gấp mười mấy lần mặt trăng ở thế giới hiện thật.
Có thể thấy rõ ràng những khe nứt trên mặt trăng, Ôn Văn thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt trăng máu kia hình như có thứ gì đó đang chậm chạp di chuyển.
Bởi vì không biết khoảng cách của mặt trăng và mặt đất nên Ôn Văn không biết sinh vật đang di chuyển kia lớn cỡ nào, nhưng nhỏ nhất cũng phải là sinh linh to lớn đến mức anh khó có thể tưởng tượng được!
Ngoại trừ mặt trăng, từ cửa sổ nhìn ra thành phố Thiên Hà ở bên ngoài.
Nhưng cả thành phố kia, ngoại trừ bệnh viện tâm thần đỏ bừng này thì tất cả chỉ là tro tàn, không hề nhìn thấy chút sức sống nào.
"Ánh trăng chỉ chiếu lên bệnh viện tâm thần, chuyện này thật sự không khoa học..."
"Nhưng hiện tượng không khoa học như vậy có thể xuất hiện thì có lẽ đã không còn ở trong thế giới hiện thực nữa rồi, một thứ biến thái như Trạm Thu Nhận Tai Ách cũng có thể có, xuyên thời không cũng không phải không thể tiếp nhận... nhưng rốt cuộc mình đã xuyên tới tương lai hay thế giới song song thế nhỉ?"
Thật ra thì Ôn Văn hiểu rõ, có lẽ mình đã rơi vào không gian tương tự như khách sạn của trò chơi tử vong lần trước.
Chỉ là, không gian này có lẽ rất lớn, rất vững chắc, vì thế nó làm Ôn Văn cảm nhận được áp lực.
Ánh trăng kia cũng không phải vật tốt lành gì, chiếu lên người Ôn Văn làm bản năng của anh trở nên kích động, mơ hồ muốn bung xõa làm chuyện gì đó.
Đột nhiên, Ôn Văn nhớ ra trước khi mình hôn mê, trạm thu nhận thế mà lại từ chối mình tiến vào!
Trạm Thu Nhận Tai Ách chính là chỗ dựa lớn nhất của anh, trong mắt Ôn Văn, rơi vào nơi này thì phiền phức vẫn kém xa chuyện trạm thu nhận xảy ra vấn đề.
Trạm thu nhận không có vấn đề, như vậy có nguy hiểm lớn cỡ nào thì anh cũng có thể dựa vào nó để làm con rùa đen rút đầu trốn tránh.
Nhưng nếu trạm thu nhận không thể sử dụng thì có rất nhiều chuyện có thể uy hiếp tới sinh mệnh của Ôn Văn.
Vì thế Ôn Văn dành thời gian để kiểm tra các loại năng lực của trạm thu nhận.
Xiềng xích màu đen không bung ra được, anh cũng không thể tiến vào trong trạm thu nhận, có nghĩa là chiến lợi phẩm thu được ở đây sẽ rất khó mang ra ngoài.
Nhưng may mắn là các loại năng lực vẫn có thể sử dụng, vì thế anh cũng không tới mức cùng đường.
"Mình nằm trên cái giường sắt này rồi tiến vào đây, tức là cơ hội ra ngoài cũng ở trên cái giường sắt này, người đã biến mất trước đó có lẽ đều ở nơi này, vì thế mình nên đi xem thử, nói không chừng có thể tìm được vài thứ hữu dụng."
Cho dù không thể tuyệt đối đảm bảo rằng mình sẽ không chết, nhưng Ôn Văn cũng không tức giận, ngược lại trên mặt lộ ra tươi cười.
Anh dự định làm một trận lớn ở nơi này, như vậy chắc chắn sẽ rất thú vị, những cuộc chín mà nắm chắc phần thắng tới chín phần mười ở bên ngoài căn bản không thú vị chút nào.
Lúc ban đầu bởi vì Đào Thanh Thanh thăng cấp mà đột nhiên không thể sử dụng sức mạnh của quỷ hút máu, Ôn Văn đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống Trạm Thu Nhận Tai Ách xảy ra sự cố.
Vì thế cho dù không có trạm thu nhận, muốn giết anh cũng không dễ dàng như vậy!
Vừa đi xuống lầu, Ôn Văn đã nhíu mày, bởi vì cầu thang thông tới lầu ba không thấy đâu nữa, thay vào đó là một nhà vệ sinh.
Cả lầu ba này lộ ra dáng vẻ vặn vẹo, cầu thang, phòng ở, thậm chí là cả cây cối ngoài sân bệnh viện đều có thể thấy, sau đó từ cửa sổ phòng WC nhìn ra ngoài thì nơi này căn bản không phải độ cao của tầng ba.
"Xem ra không gian nơi này đã hỗn loạn cả rồi... nơi này có chỗ quái dị."
Ngoại trừ không gian kỳ dị, Ôn Văn còn nghĩ tới khả năng có quái vật xuất hiện, anh không chút nghi ngờ là nơi này có khả năng có không chỉ một con quái vật cấp Tai Nạn.
Cho dù có quái vật có thực lực vượt xa anh cũng có khả năng, ánh trăng kia làm năng lực của anh trở nên rất sinh động, ở nơi này cho dù là người bình thường thì cũng sẽ thức tỉnh siêu năng lực mà thôi.
"Gà, tao muốn ăn gà!"
Một tên điên đầu tóc rối bù xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh, sau đó chảy nước miếng nhìn về phía Ôn Văn, bị một cước của Ôn Văn đá bay, nằm bẹp dưới đất hôn mê không dậy nổi.
"Xem người là gà, có lẽ chính là kẻ điên viết trên bệnh án kia."
Ôn Văn nhướng mày nhưng không ra tay giết hắn, nơi này chưa có gì rõ ràng cả, anh muốn tìm hiểu kỹ rồi mới nói.
Nhưng cả bệnh viện tâm thần này hình như bị vặn vẹo thành một tòa kiến trúc to lớn, mà cái giường sắt kia chỉ là một phần của tòa kiến trúc này mà thôi.
Ôn Văn đi tới vài bước thì phát hiện lại có một kẻ điên chạy theo sau mình, không ngừng chảy nước dãi, giống như Ôn Văn chính là món ăn thơm ngon vậy.
Bị một kẻ điên nhìn chằm chằm cũng chả sao, nhưng theo Ôn Văn đi tới trước, trong lúc vô thức có rất nhiều người mặc quần áo bệnh nhân từ xa xa theo sau Ôn Văn, nhìn anh thực quỷ dị.
Ánh mắt của đám người kia nhìn Ôn Văn giống như đang sáng lên vậy, ánh trăng đỏ au chiếu rọi lên mặt làm trạng thái của bọn họ trông như ác quỷ.
Đột nhiên, một tên điên không thể chịu nổi nữa, há to miệng nhào về phía Ôn Văn.
Ôn Văn nheo mắt, không để người nọ tới gần mình, sau đó búng tay một cái, một luồng khí rét lạnh từ trong tay anh phun ra, hoàn toàn đông cứng tên điên kia.
"Tao không dễ chọc đâu, nếu bọn mày muốn tấn công tao thì phải chuẩn bị sẵn sàng để chết." Ôn Văn lớn tiếng nói, đám bệnh nhân kia rụt vòi một chút, nhưng ánh mắt nhìn Ôn Văn thì vẫn còn dọa người như cũ.
Ôn Văn nhíu mày, hiện giờ anh không muốn đại khai sát giới, tuy nơi này rất có thể là một không gian khác nhưng trước khi tới nơi này, phần lớn đám bệnh nhân kia đều chỉ là những con người đáng thương, anh không muốn lạm sát kẻ vô tội mà chẳng có lý do gì.
Giằng co hoài, Ôn Văn đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, hình như anh ngửi thấy mùi thơm.
Đó là... mùi gà chiên!
Mà cái mùi đó hình như là từ trên người anh tỏa ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo